Thursday, July 31, 2014
Wednesday, July 30, 2014
ĐIỂM THI TUYỂN SINH 2014
Tuesday, July 29, 2014
Điểm chuẩn dự kiến của trường ĐH Sư phạm Kỹ thuật Tp.HCM
Điện, điện tử: 20,0;
Chế tạo máy: 19,5;
KT công nghiệp: 17,5;
Cơ điện tử: 20,5;
KT cơ khí: 19,5;
Ô tô: 20,0
Nhiệt:18,0;
In: 18,0;
CN thông tin: 18,0;
May: 18,0;
Xây dựng: 18,5;
KT môi trường: 19 (A,B);
KT máy tính: 18,0;
KT điều khiển và tự động hóa: 21,0;
QL công nghiệp: 18,0;
CN thực phẩm: 21,0;
Kế toán: 17,5;
Kinh tế gia đình: 16,0;
Thiết kế thời trang: 16,5 (2 môn, Toán hs 1, Vẽ hs 2);
SP tiếng Anh: 26,5 (Anh hs 2)
Học bỗng Vũ Đình Liệu.
Các bạn sinh viên có quê tại tỉnh Trà Vinh đang học tại trường Cao đẳng Công thương Tp.HCM xem xét điều kiện để xét học bổng nha. thời gian là 10/10/14. Địa chỉ và thông tin xem cụ thể bên dưới nha.
Monday, July 28, 2014
Tạt lon - trò chơi tuổi thơ
Tạt lon là một trong những trò chơi của "tuổi thơ", vài năm trước đây thì ta thấy rất nhiều trên đường phố, vĩa hè, nhưng hiện tại do điều kiện xã hội thay đổi nên ta chỉ thầy trò chơi này ở một số miền quê... tuy không còn phổ biến nhưng Tạt lon là một kỹ niệm đẹp của các bạn 8x,9x...
Chỉ cần một chiếc lon thiếc, và một chiếc dép bất kì, là mọi trẻ em đều có thể "vào cuộc". Cách chơi vô cùng đơn giản, nhưng có thể khiến bọn trẻ chơi say mê quên lối về. Một chiếc lon thiếc được đặt vào một cái khung kẻ ô sẵn, sau đó kẻ một vạch ngang cách lon 5 bước. Tất cả người chơi đứng ở phía chiếc lon, thảy dép. Dép người nào sát vạch ngang sẽ được tạt trước, dép ai xa vạch nhất sẽ phải giữ lon.
1 chiếc lon thiếc được đặt vào khung kẻ ô.
Những người còn lại, lần lượt đứng ở vạch ngang và tạt lên sao cho dép trúng lon và văng ra khỏi khung kẻ. Khi đó, người tạt lon phải lượm dép và chạy về vạch, để người giữ lon không bắt được, thì xem như thắng cuộc.
Người giữ lon phải nhặt lon đặt vào khung, sau đó mới có quyền đuổi theo người tạt lon. Nếu người giữ lon đụng được người tạt lon, thì người tạt lon thua, phải trở thành người giữ lon. Trò chơi cứ thế tiếp diễn...
Tạt lon là một trò chơi không phân biệt nam nữ. Bất cứ ai, miễn có "dép", là có thể chơi. Trò "tạt lon" ngoài chuyện giúp vận động, chạy nhảy, còn là cơ hội để các bạn trẻ "khoe dép". Những chiếc dép khác màu, đủ mọi hình thù, được ném điệu nghệ trên sân, quay xung quanh chiếc lon, chỉ chờ cơ hội để "tạt". Vừa kịch tính, thú vị lại năng động vô cùng. Trong một buổi chiều mát mẻ, được chơi cùng một nhóm bạn trò này, thì còn gì bằng.
Một video về trò chơi tạt lon
Nếu đọc tới đây thì bạn nào còn nhớ luật chơi thì trả lời câu hỏi sau nha.
Nếu chiếc dép của người tạt bị vướn lại vào ô để lon, hoặc trong lúc chạy về mức mà làm rớt chiếc dép thì chuyện gì sẽ xảy ra?
(^.^)
Hãy mĩm cười mà suy nghĩ câu trả lời nha.
Chúc các bạn luôn giữ mãi tuổi thơ đẹp và sống tốt với hiện tại.
Internet quốc tế khôi phục hoàn toàn sớm hơn dự kiến
Việc đấu nối đoạn cáp bị đứt trên biển được thực hiện nhanh hơn giúp đường truyền Internet quốc tế qua tuyến AAG được khôi phục ngay trong ngày 27/7, thay vì 30/7 như kế hoạch.
Đơn vị điều hành tuyến cáp quang biển quốc tế AAG (Asia America Gateway) vừa cho biết đã hoàn tất việc sửa chữa, đấu nối phân đoạn bị đứt trên tuyến cáp biển từ Vũng Tàu đi Hong Kong lúc 12h ngày 27/7. Đường truyền Internet từ Việt Nam đi quốc tế thông qua tuyến cáp AAG, theo đó đã được khôi phục hoàn toàn kể từ 12h15 cùng ngày, sau 12 ngày gián đoạn và sớm 3 ngày so với dự kiến.
Trước đó, vào tối 15/7, sự cố đã gây đứt một sợi trên tuyến cáp quang nêu trên ở vị trí cách bờ biển Vũng Tàu 18km và sâu 19m dưới mực nước biển. Là tuyến cáp kết nối Internet giữa châu Á và Mỹ, sự cố nêu trên đã ảnh hưởng lớn tới đường truyền Internet quốc tế tại Việt Nam.
Ở thời điểm đó, đại diện của Tập đoàn Bưu chính Viễn thông (VNPT) cho biết sự cố đã gây sụt giảm khoảng 40% dung lượng băng thông internet quốc tế của tất cả các nhà mạng đang khai thác như VNPT, FPT Telecom, Viettel, SPT... Còn theo FPT Telecom, đơn vị này đã sử dụng các tuyến cáp đất liền để chuyển tiếp lưu lượng bị ngừng hoạt động, nhằm giảm thiểu ảnh hưởng tới khách hàng.
Đến ngày 22/7, tàu nối cáp của đơn vị điều hành AAG đã tiến vào lãnh hải Việt Nam và thực hiện mối hàn đầu tiên vào 3h sáng 26/7. Công việc sửa chữa dự kiến kéo dài tới 30/7 song đã kết thúc sớm hơn kế hoạch, giúp đường truyền Internet quốc tế của Việt Nam qua tuyến cáp này được khôi phục hoàn toàn trong ngày 27/7.
Trước đó, vào tối 15/7, sự cố đã gây đứt một sợi trên tuyến cáp quang nêu trên ở vị trí cách bờ biển Vũng Tàu 18km và sâu 19m dưới mực nước biển. Là tuyến cáp kết nối Internet giữa châu Á và Mỹ, sự cố nêu trên đã ảnh hưởng lớn tới đường truyền Internet quốc tế tại Việt Nam.
Ở thời điểm đó, đại diện của Tập đoàn Bưu chính Viễn thông (VNPT) cho biết sự cố đã gây sụt giảm khoảng 40% dung lượng băng thông internet quốc tế của tất cả các nhà mạng đang khai thác như VNPT, FPT Telecom, Viettel, SPT... Còn theo FPT Telecom, đơn vị này đã sử dụng các tuyến cáp đất liền để chuyển tiếp lưu lượng bị ngừng hoạt động, nhằm giảm thiểu ảnh hưởng tới khách hàng.
Đến ngày 22/7, tàu nối cáp của đơn vị điều hành AAG đã tiến vào lãnh hải Việt Nam và thực hiện mối hàn đầu tiên vào 3h sáng 26/7. Công việc sửa chữa dự kiến kéo dài tới 30/7 song đã kết thúc sớm hơn kế hoạch, giúp đường truyền Internet quốc tế của Việt Nam qua tuyến cáp này được khôi phục hoàn toàn trong ngày 27/7.
Saturday, July 26, 2014
Dạy con làm giàu - Chương 4
Chương 4: Bài 3 Hãy nghĩ đến việc kinh doanh của mình.
Một người bạn của tôi tên là Keith
Cunningham, khi đang theo học một lớp MBA của đại học Texas ở Austin, đã được
nghe Ray Kroc, người sáng lập McDonald’s, nói chuyện. Ray đã hỏi cả lớp: “Đố các
bạn, tôi kinh doanh cái gì?”
Hầu hết các sinh viên MBA đều cười vì
nghĩ rằng Ray đang nói đùa. Không có ai trả lời cả, Ray lại hỏi lần nữa: “Theo
các bạn thì tôi kinh doanh cái gì?”
Các sinh viên lại cười, và cuối cùng
một người la to: “Ray, ai mà không biết ông kinh doanh hamburger chứ.”
Ray tỏ vẻ khoái trá: “Tôi cũng nghĩ
anh sẽ nói như vậy.” Ông ngừng một lúc và nói nhanh: “Này các bạn, tôi không
kinh doanh hamburger. Tôi kinh doanh bất động sản!”
Ray đã dùng phần lớn thời gian hôm đó
để giải thích những quan điểm của ông. Ray chú trọng vào việc bán hamburger,
nhưng ông không bao giờ quên để mắt tới vị trí buôn bán. Ông biết rằng bất động
sản và vị trí của nó là nhân tốt quan trọng nhất trong sự thành công của việc
kinh doanh. Về cơ bản, người mua hàng cũng phải trả một phần tiền để mua khu đất
kinh doanh cho tổ chức của Ray Kroc…
Khi còn trẻ, chúng tôi không sống gần
một cửa hàng McDonald’s nào cả, tuy nhiên, người cha giàu đã dạy cho Mike và
tôi cùng một bài học mà Ray Kroc đã nói ở trường đại học Texas. Đó là bí mật thứ
3 của những người giàu.
Bí mật đó là: “Hãy nghĩ đến việc kinh
doanh của chính mình.” Những khó khăn tài chính thường là kết quả trực tiếp do
người ta suốt đời phải làm việc cho người khác. Sau những chuỗi ngày làm việc vất
vả, nhiều người không có được gì cả.
Đây là biểu đồ thu nhập và cân đối
thu chi mô tả tốt nhất lời khuyên của ray Kroc:
Hệ thống giáo dục hiện tại tập trung
vào việc chuẩn bị cho thanh niên có một số việc làm tốt bằng cách phát triển những
kỹ năng sách vở. Cuộc sống của họ sẽ quay tròn quanh số lương tháng, hay như mô
tả ở trên, quanh cột thu nhập của họ. Và sau khi phát triển những kỹ năng sách
vở, họ tiến đến một bậc học cao hơn để nâng cao những kỹ năng chuyên môn cho
phép họ gia nhập vào lực lượng lao động và làm việc kiếm tiền.
Có một khác biệt lớn giữa nghề nghiệp
chuyên môn và việc kinh doanh. Tôi thường hỏi mọi người rằng: “Anh kinh doanh
cái gì?” Và họ trả lời: “Tôi làm việc ở ngân hàng.” Sau đó tôi hỏi họ có phải
là chủ ngân hàng không, và họ thường lắc đầu: “Không, tôi chỉ làm việc ở đó
thôi.”
Trong trường hợp này, họ đã nhầm lẫn
giữa nghề nghiệp chuyên môn và việc kinh doanh. Nghề chuyên môn của họ có thể
là một nhân viên ngân hàng, nhưng họ cũng cần có việc kinh doanh riêng của
mình. Ray Kroc phân biệt rất rõ ràng giữa nghề chuyên môn và việc kinh doanh của
ông. Nghề chuyên môn thì lúc nào cũng giống nhau – ông là một người bán hàng.
Ban đầu ông bán máy trộn sữa, sau đó thì chuyển sang bán hamburger. Nhưng trong
khi nghề chuyên môn của ông là bán hamburger thì việc kinh doanh của ông là
tích luỹ những bất động sản có thể phát sinh thu nhập…
Suy nghĩ của đa số thanh niên là học
gì thì sẽ làm nấy. nếu học luật, bạn sẽ trở thành luật sư, còn nếu học cơ khí
thì bạn sẽ là thợ máy… Sai lầm trong vấn đề này là rất nhiều người quên nghĩ đến
việc kinh doanh riêng của mình. Suốt đời họ quan tâm đến việc kinh doanh của một
người nào khác và giúp cho người đó giàu lên. Muốn được an toàn tài chính, một
người cần phải nghĩ đến việc kinh doanh riêng của mình. Công việc kinh doanh sẽ
quay tròn quanh cột tài sản chứ không phải cột thu nhập. Như đã nói lúc đầu,
quy luật 1 là biết được sự khác biệt giữa tài sản và tiêu sản rồi phải biết mua
tài sản. Người giàu tập trung vào cột tài sản trong lúc những người khác thường
chỉ tập trung vào bản kê lợi tức.
Đó là lý do vì sao chúng ta thoáng
nghe nói: "Tôi muốn được tăng lương", giá như tôi được thăng chức...",
“Tôi muốn đi học tiếp để có thể tìm một công việc tốt hơn!”, “Tôi sẽ làm việc
thêm ngoài giờ!”, ”Có lẽ tôi sẽ tìm một việc làm thứ hai.”.
Nguyên nhân chính khiến phần đông người
nghèo và người trung lưa luôn miệng bảo: "Tôi không có tiền để mạo hiểm"
- chính là vì họ không có một nền tảng tài chính nào. Họ phải bám lấy công việc
vì họ muốn được an toàn.
Khi một công ty lớn bị xuống cấp thì
hàng triệu công nhân mới nhận ra rằng cái mà họ gọi là tài sản lớn nhất: ngôi
nhà - đang ăn tưởi nuốt sống họ. Hàng tháng, ngôi nhà của họ vẫn đòi hỏi phải
được trả tiền. Một “tài sản” khác là chiếc xe hơi cũng đang ngấu nghiến họ. Những
cây gậy đánh gôn trị giá 1.000 $ nay không còn đáng giá 1.000 đô la nữa. Nếu
không có bảo hiểm công việc, họ không còn dựa vào thứ gì được cả. Những cái họ
nghĩ là tài sản không thể giúp họ tồn tại qua cơn khủng hoảng tài chính.
Để tăng số tiền mặt, họ phải bán đi
các thứ họ cho là tài sản, với giá chỉ bằng một phần nhỏ giá trị ghi trên bản
cân đối thu chi cá nhân của họ. Hoặc nếu bán được có lời, họ phải trả thuế cho
số lời đó. Như vậy, một lần nữa chính quyền lại được chia phần, và do đó số tiền
có thể giúp họ thoát cảnh nợ nần lại bị giảm đi.
Chính vì vậy mà tôi nói rằng, giá trị
thực tài sản của một người thường ít hơn họ nghĩ. Hãy bắt đầu nghĩ đến việc
kinh doanh của chính mình. Cứ giữ lấy công việc hàng ngày nhưng hãy bắt đầu mua
những tài sản thực sự, chứ không phải những tiêu sản hay những thứ vật dụng cá
nhân không có một giá trị nào khi bạn đem chúng về nhà. Một chiếc xe mới mất gần
25% giá trị vừa mua ngay khi bạn lái nó ra khỏi showroom. Nó không phải là một
tài sản thực sự dù rằng các nhân viên ngân hàng cho phép bạn liệt kê nó như một
tài sản…
Với những người lớn, hãy giữ các chi
phí ở mức thấp, giảm thiểu các tiêu sản và hãy cố gắng xây dựng một nền tảng
tài sản vững chắc. Với những người trẻ tuổi còn chưa rời ghế nhà trường, các bậc
cha mẹ rất cần phải dạy cho họ sự khác biệt giữa tài sản và tiêu sản. Hãy giúp
họ dựng nên một cột tài sản chắc chắn trước khi họ bước vào đời, lập gia đình,
mua nhà, có con và rồi bị mắc kẹt vào một vị thế tài chính đầy rủi ro bám víu
vào công việc và mua mọi thứ bằng thẻ tín dụng. Tôi thấy rất nhiều cặp trẻ tuổi
lấy nhau rồi đưa nhau vào cái bẫy của một cách sống không thể thoát khỏi nợ nần
gần như suốt đời.
Với hầu hết mọi người, khi đứa con bé
nhất đã trưởng thành thì các bậc cha mẹ mới nhận ra rằng họ chưa chuẩn bị đầy đủ
cho việc về hưu và họ bắt đầu chạy đua với cuộc sống để dành dụm tiền.
Nhưng khi đó thì chính cha mẹ của họ cũng đang trở nên già yếu bệnh tật, và họ
lại thấy mình có những trách nhiệm mới.
Như vậy, tôi sẽ đề nghị bạn và các
con của bạn cần kiếm những loại tài sản nào? Trong giới của tôi, những tài sản
thực sự được chia thành một số loại khác nhau:
1. Những việc kinh doanh không cần sự có mặt cua tôi. Tôi sở hữu chúng, nhưng chúng được
người khác quản lý và vận hành. Nếu tôi phải làm việc ở đó thì nó không còn là
việc kinh doanh nữa, nó trở thành công việc mất rồi.
2. Cổ phần.
3. Ngân phiếu
4. Công trái chung.
5. Bất động sản phát sinh thu nhập.
6. Giấy nợ (Giấy cho vay, cầm cố).
7. Tiền bản quyền sớ hữu chất xám như âm nhạc, kịch bản, bằng sáng chế.
8. Và bất cứ thứ gì có giá trị, tạo ra thu nhập hay có khả năng tăng giá
và có sẵn thị trường.
Khi nói hãy quan tâm đến việc kinh
doanh riêng của mìn, tôi muốn nói rằng hãy xây dựng và giữ cho cột tài sản được
vững chắc. Khi một đô la rơi vào tay mình thì đừng bao giờ để nó ra đi một cách
vô ích. Hãy nghĩ theo hướng này, khi có một đô la đi vào cột tài sản, nó phải
trở thành nhân công của bạn. Điều tốt nhất của tiền bạc là chúng làm việc 24 giờ
một ngày và có thể làm việc để tự phát sinh. Cứ giữ công việc hàng ngày và làm
một người lao động tích cực, nhưng hãy duy trì việc xây dựng cột tài sản này.
Khi vòng quay tiền mặt của bạn phát
triển lên, bạn có thể mua một vài thứ đồ dùng xa xỉ. Một điều quan trọng cần nhớ
là: người giàu mua những thứ xa xỉ này sau cùng, trong lúc người nghèo và người
trung lưu có khuynh hướng mua chúng trước hết. Người nghèo và người trung lưu
thường mua những thứ xa xỉ như những ngôi nhà lớn, kim cương, áo lông thú, nữ
trang… vì họ muốn trông có vẻ giàu có. Trông họ có vẻ giàu có thật, nhưng thực
sự họ đang mắc nợ ngập đầu... Những người có kinh nghiệm hay những người giàu
thường xây dựng cột tài sản của họ trước tiên. Sau đó họ sẽ dùng thu nhập phát
sinh từ cột tài sản để mua những thứ xa xỉ. Còn người nghèo và người trung lưu
thì lại mua những thứ đồ xa xỉ ấy bằng mồ hôi và máu của chính mình cũng như
gia tài dành dụm cho con cái mình.
Một thứ đồ xa xỉ thật sự là phần thưởng
cho việc đầu tư và phát triển một tài sản thật sự. Ví dụ như khi vợ chồng tôi
đã có tiền phụ thêm nhờ những ngôi nhà cho thuê, vợ tôi liền mua một chiếc
Mercedes. Vợ tôi không phải làm việc thêm hay mạo hiểm gì vì chính những ngôi
nhà cho thuê đã mua chiếc xe hởi cho cô ấy. Tuy nhiên, cô ấy phải chờ khoảng 4
năm, thời gian để cho danh mục vốn đầu tư bất động sản tăng lên và cuối cùng
thì lại quăng đi đủ số vòng quay tiền mặt để trả cho chiếc xe. Nhưng thứ đồ xa
xỉ này, chiếc xe Mercedes, lại là một phần thưởng thực sự vì cô ấy đã chứng
minh được rằng cô ấy biết cách phát triển cột tài sản của mình. Với cô ấy, chiếc
xe hởi này có ý nghĩa rất nhiều chứ không chỉ đởn giản là một chiếc xe thông
thường, vì cô ấy đã dùng sự thông minh tài chính của mình để mua được nó.
Điều mà hầu hết mọi người thường làm
là vội vàng chạy đi mua một chiếc xe hởi hay một thứ đồ xa xỉ gì đó bằng thẻ
tín dụng. Có thể họ sẽ mau cảm thấy chán và muốn có một thứ đồ chơi mới. Thường
thì khi mua một thứ đồ xa xỉ bằng thẻ tín dụng, sớm muộn gì người ta cũng thấy
không hài lòng với nó, vì món nợ mà nó mang lại trở thành một gánh nặng tài
chính cho họ.
Sau khi bạn đã dành thời gian đầu tư
và xây dựng việc kinh doanh cho riêng mình, lúc này chắc hắn bạn đã sẵn sàng để
học thêm một bí mật nữa - bí mật lớn nhất của những người giàu, một bí mật luôn
đặt những người giàu đứng trước mọi người, phần thưởng cho sự kiên trì ở cuối
đoạn đường dành thời gian nghĩ đến việc kinh doanh của riêng mình.
Dạy con làm giàu - Chương 3
Chương 3: Bài 2 Tại sao phải dạy con về tài chính?
Hầu hết mọi người không nhận ra rằng: trong cuộc
sống, vấn đề không phải là bạn kiếm được bao nhiêu tiền mà là bạn giữ được bao
nhiêu tiền và làm cho nó sinh sôi nảy nở như thế nào.
Điều đó cũng giống như trồng một cái cây vậy. Ban đầu, bạn sẽ phải mất rất
nhiều công sức để chăm bón nó, đến một ngày nào đó, khi rễ cây đã đâm sâu vào
lòng đất, cái cây đã đủ lớn để tự mình phát triển, bạn sẽ không cần phải tốn
công chăm bón nữa mà vẫn có thể được hưởng những mùa quả ngọt lành.
Muốn cho cái cây tiền bạc của bạn phát triển, bạn phải có nhiều kiến thức về
tài chánh để biết chăm bón nó thật đúng cách.
Khi bắt đầu học cách làm giàu. tôi và Mike hãy còn là những đứa trẻ nên người
cha giàu đã nghĩ ra một cách đơn giản để dạy chúng tôi. Trong nhiều năm, ông đã
vẽ những bức vẽ và sử dụng những từ ngữ đơn giản để Mike và tôi hiểu được những
biệt ngữ và sự vận động của tiền bạc. Nhiều năm sau đó ông mới bắt đầu thêm vào
những con số. Tuy đơn giản nhưng những bức vẽ này đã góp phần hướng dẫn hai đứa
trẻ bé nhỏ trong một bài toán số học khổng lồ về tài chính, hình thành một nền
tảng sâu sắc và kiên cố...
Quy luật 1. Bạn phải biết sự khác nhau giữa tài sản (asset) và tiêu sản
(liability) và để được giàu có, bạn phải mua tài sản.
Nghe thì có vẻ đơn giản đến buồn cười, nhưng hầu hết mọi người đều không biết
được nó uyên thâm đến mức nào, vì họ không biết được sự khác nhau giữa một tài
sản và một tiêu sản là ở đâu.
"Người giàu kiếm được tài sản. Người nghèo và người
trung lưu chỉ thu được tiêu sản, nhưng họ nghĩ rằng họ đã kiếm được tài
sản." Khi người cha giàu giải thích điều này cho Mike và tôi, chúng tôi
nghĩ ông đang nói đùa. Chúng tôi đang chờ đợi một bí mật làm giàu, vậy mà ông
lại trả lời như thế đấy. Nó đơn giản đến mức chúng tôi phải khựng lại một lúc
lâu để suy nghĩ về điều đó.
“Bác muốn nói tất cả những điều chúng con cần biết là: tài sản là gì, sau đó
phải đi kiếm nó và rồi chúng con sẽ giàu có sao?” Tôi ngờ vực hỏi.
Người cha giàu gật đầu. “Đơn giản thế thôi.” “Nếu chỉ đơn giản như thế, tại sao
những người khác không giàu được?” Tôi lại hỏi.
Người cha giàu mỉm cười. “Vì người ta không biết được sự khác nhau giữa tài sản
và tiêu sản.”
“Tại sao người lớn lại ngớ ngẩn thế nhỉ? Nếu đó chỉ là một điều đơn giản nhưng
quan trọng thì tại sao người ta lại không muốn tìm hiểu?”
Người cha giàu phải mất vài phút mới giải thích được cho chúng tôi biết tài sản
là gì và tiêu sản là gì.
Là một người lớn, tôi cảm thấy giải thích điều này với những người lớn khác
thật khó khăn. Vì sao vậy? Vì người lớn khôn ngoan hơn. Gần như trong mọi
trường hợp, hầu hết người lớn không nắm được sự đơn giản của một ý tưởng vì họ
được giáo dục khác nhau. Và một người lớn thông minh thường cảm thấy bị hạ thấp
khi phải chú ý đến những khái niệm quá đơn giản.
Người cha giàu tin vào quy luật KISS - "Giữ Cho Đơn Giản" (Keep It
Simple Stupid) - vì vậy ông cố làm cho mọi thứ trở nên thật đơn giản với hai
chúng tôi…
Ông nói: "Những điều xác định nên một tài sản không phải là từ ngữ mà là
những con số. Và nếu các con không biết đọc số thì các con không thể xác định
được một tài sản trong mớ bòng bong ấy đâu."
Trong kế toán, vấn đề không phải ở bản thân những con số mà là những con số ấy
nói lên điều gì. Cũng như từ ngữ vậy, vấn đề không phải ở bản thân từ ngữ mà là
câu chuyện những từ ngữ ấy kể.
“Nếu con muốn trở nên giàu có, con phải đọc được và hiểu
được những con số.” Người cha giàu lặp đi lặp lại câu nói ấy cả ngàn lần với
chúng tôi: "Người giàu kiếm được tài sản. Người nghèo và người trung lưu
chỉ kiếm được tiêu sản."
Mô hình vòng quay của một tài sản:
Hình hộp ở trên là Bản kê lợi tức, hay còn gọi là Bản kê lời lỗ. Nó đo các
khoản thu nhập và chi phí, tiền vào và tiền ra. Cái hộp bên dưới là Bản cân đối
thu chi. Nó được gọi như vậy vì nó đòi hỏi phải có sự cân đối giữa tài sản và
tiêu sản. Lý do chính gây ra những cuộc vật lộn tài chính đơn giản là vì người
ta không biết được sự khác nhau giữa một tài sản và một tiêu sản. Nguyên nhân
của sự nhầm lẫn chính là vì định nghĩa của hai từ
này. Càng cố tra tự điển, bạn sẽ chỉ càng nhầm lẫn nhiều hơn thôi.
Người cha giàu đã nói với hai chúng tôi một cách đơn giản rằng:
"Tài sản bỏ tiền vào túi các con, còn
tiêu sản thì lôi tiền ra khỏi túi."
Mô hình vòng quay của một tiêu sản:
Nếu bạn muốn trở nên giàu có, hãy mua tài sản.
Nếu muốn trở nên nghèo đi, hãy mua tiêu sản.
Chính vì không phân biệt được sự khác nhau này mà rất nhiều người gặp các rắc
rối về tài chính.
“Mù chữ” và “mù số” đều là nguyên nhân gây
ra những khó khăn tài chính. Nếu người ta gặp khó khăn tài chính nghĩa là đang
có một điều gì đó mà họ không hiểu được: hoặc những từ ngữ hoặc những con số.
Người giàu phát tài được là nhờ họ "biết đọc
biết viết" trong nhiều lĩnh vực khác nhau hơn những
người đang phải vật lộn về tài chính. Vì vậy, nếu bạn muốn giàu có và giữ được
của cải, bạn cần phải hiểu biết về tài chính, cả về từ ngữ lẫn những con số.
Mũi tên trong sơ đồ biểu thị vòng quay tiền mặt. Chỉ toàn những con số thì thể
hiện được rất ít. Chỉ toàn từ ngữ cũng không nói lên được gì nhiều. Đó là câu
chuyện về sự tính toán. Khi báo cáo tài chính, việc đọc những con số nghĩa là
đang nhìn vào cốt truyện, câu chuyện kể về nơi đến của vòng quay tiền mặt.
Trong 80% các gia đình, câu chuyện tài chính kém vui không phải vì họ không làm
ra tiền mà vì họ dùng tiền để mua tiêu sản chứ không mua tài sản.
Những sơ đồ trên thể hiện vòng quay tiền mặt trong cuộc sống người nghèo, người
trung lưu và người giàu. Chính là vòng quay tiền mặt đang kể chuyện, câu
chuyện về một người sử dụng tiền bạc của anh ta như thế nào, anh ta làm gì sau
khi cầm tiền trong tay...
Người ta thường nói rằng: “Tôi đang mắc nợ, vì
vậy tôi phải đi kiếm tiền.”
Nhưng có nhiều tiền thường không giải quyết được vấn đề thật sự nó chỉ làm cho
mọi chuyện trở nên trầm trọng hơn thôi. Tiền làm cho những sai lầm bi thảm của
con người trở nên hiển nhiên. Chính vì vậy mà thông thường, khi người ta được
hưởng một vận may bất ngờ - ví dụ như được thừa hưởng gia tài, tăng lương hay
trúng số - trước sau gì thì họ cũng sẽ trở về với tình trạng tài chính hỗn độn
như ban đầu, nếu không muốn nói là tệ hơn lúc đầu nữa. Tiền chỉ làm nổi bật mô
hình vòng quay tiền mặt trong đầu bạn. Nếu bạn thường sử dụng hết mọi thứ bạn
có thì gần như chắc chắn là việc tăng lương sẽ dẫn đến tăng chi tiêu.
Chúng ta thường kiếm tiền bằng kỹ năng nghề nghiệp của mình và đa số sinh viên
rời trường mà không có một kỹ năng tài chính nào, nên dù hàng triệu người có
học theo đuổi nghề nghiệp của mình một cách thành công, họ vẫn gặp phải rất
nhiều khó khăn tài chính. Họ làm việc vất vả nhưng không giàu được. Điều thiếu
sót trong vốn học của họ không phải là làm thế nào để kiếm tiền, mà là làm thế
nào để sử dụng tiền - kiếm được tiền rồi thì cần phải làm gì với chúng. Cái đó
gọi là năng lực tài chính - bạn làm gì với tiền bạc sau khi đã kiếm ra chúng,
làm sao để giữ không cho người khác chiếm lấy, bạn giữ chúng được bao lâu, tiền
bạc sẽ làm việc cho bạn như thế nào?
Hầu hết những khó khăn tài chính người ta gặp phải là do họ không hiểu được
vòng quay tiền mặt. Một người có thể được học hành tới nơi tới chốn, thành công
trong sự nghiệp nhưng vẫn không hiểu gì về tài chính. Những người này thường
phải làm việc nhiều hơn cần thiết vì họ đã học cách làm việc chăm chỉ, nhưng
không được học cách buộc tiền bạc phải làm việc cho mình.
CÂU CHUYỆN VỀ MỘT GIẤC MƠ TÀI CHÍNH TRỞ THÀNH MỘT CƠN ÁC MỘNG TÀI CHÍNH
Cuốn phim về những người làm việc chăm chỉ có sẵn một khuôn mẫu. Sau khi kết
hôn, những cặp vợ chồng trẻ liền thuê một căn hộ để ở. Vấn đề là căn hộ thì quá
tù túng, nên họ quyết định phải tiết kiệm để mua một ngôi nhà trong mộng và có
thể có con. Lúc này họ có hai nguồn thu nhập và họ bắt đầu tập trung vào sự
nghiệp của mình. Thu nhập của họ bắt đầu tăng lên.
Chi phí số một của hầu hết mọi người là thuế: thuế thu nhập, thuế giá trị gia
tăng khi tiêu xài, mua sắm hàng hoá… Khi thu nhập tăng, chi phí tăng theo, số
tiêu sản cũng sẽ tăng lên.
Có thể chứng minh bằng cách quay lại ví dụ của cặp vợ chồng trẻ. Kết quả của
việc thu nhập tăng lên là họ quyết định sẽ đi mua ngôi nhà trong mộng. Khi đã
có nhà, họ sẽ phải trả một thứ thuế mới gọi là thuế bất động sản. Sau đó họ mua
một chiếc xe mới, đồ đạc mới và những dụng cụ mới để hợp với ngôi nhà mới của
mình. Rồi họ bỗng giật mình nhận ra rằng phía cột tiêu sản đầy những món nợ cầm
cố và nợ tín dụng.
Lúc này, họ rơi vào cái bẫy Rat Race. Rồi một đứa trẻ ra đời. Họ làm việc nhiều
hơn. Nhiều tiền hơn và thuế cao hơn, gọi là đóng thuế theo thu nhập. Quá trình
đó cứ lặp đi lặp lại. Một tấm thẻ tín dụng được gởi đến. Họ sử dụng nó. Nó hết
hạn. Một công ty cho vay gọi đến và bảo rằng "tài sản" lớn nhất của
họ, ngôi nhà, được định giá cao. Công ty này đưa ra một món nợ bảo đảm (bill
consolidation loan) và bảo rằng tốt hơn hết là thanh toán những món nợ lãi suất
cao bằng thẻ tín dụng của họ. Bên cạnh đó, lợi tức nhờ mái nhà của họ chính là
sự khấu trừ thuế. Họ làm theo điều đó, và thở dài nhẹ nhõm. Những tấm thẻ tín
dụng đã được trả. Bây giờ họ gom những món nợ tiêu thụ lại thành một văn tự cầm
nhà. Số tiền phải trả giảm xuống vì họ gia hạn món nợ đến 30 năm cơ mà.
Những người hàng xóm gọi điện rủ họ đi mua sắm, vì đang có đợt bán hàng giảm
giá... Một cơ hội để tiết kiệm chút ít tiền. Họ tự nhủ: “Tôi sẽ không mua gì cả. Tôi chỉ đi xem thôi.” Nhưng ngay khi nhìn thấy một vật gì đó, họ lại lấy tấm thẻ tín
dụng ra...
Tôi rất thường gặp những cặp vợ chồng như thế. Tên họ thì khác nhau nhưng tình
trạng tài chính thì giống nhau cả. Những thói quen tiêu xài đã buộc họ phải
kiếm thêm nhiều nguồn thu nhập khác.
Họ không biết rằng chính cách tiêu xài tiền của họ, là nguyên nhân chính gây ra
những cuộc vật lộn tài chính. Mọi chuyện là do không hiểu biết về tài chính và
không phân biệt được sự khác nhau giữa tài sản và tiêu sản.
Người nghèo và người trung lưu rất thường cho phép tiền bạc làm chủ mình. Mỗi
buổi sáng họ chỉ đơn giản thức dậy và đi làm mà quên tự hỏi rằng những điều
mình đang làm có ý nghĩa gì hay không. Không am hiểu nhiều về tiền bạc, phần
lớn mọi người để cho quyền lực đáng sợ của tiền bạc điều khiển mình.
Người ta thường làm một việc gì đó vì những người khác cũng làm như vậy. Họ
thích ứng mà không chịu đặt câu hỏi. Họ lặp lại một cách không suy nghĩ những
điều họ nghe được, những ý tưởng theo kiểu "căn nhà là cả một tài
sản", "ngôi nhà là sự đầu tư lớn nhất của bạn", "hãy tìm
một công việc an toàn", "đừng mạo hiểm"...
Khi Mike và tôi 16 tuổi, chúng tôi bắt đầu làm việc cho cha Mike sau giờ học và
mỗi cuối tuần. Chúng tôi thường ngồi cùng với cha Mike trong khi ông tiếp những
nhân viên ngân hàng, luật sư, kế toán viên, người môi giới, nhà đầu tư, nhà
quản lý và những người lao động… Cha Mike đã không đi theo đám đông. Ông có
những suy nghĩ riêng và ông rất ghét câu nói: "Chúng tôi phải làm vậy vì mọi người đều làm vậy." Ông cũng không ưa những từ như “không thể.” Nếu bạn muốn ông làm
một điều gì đó, chỉ cần nói khích rằng: “Tôi không
nghĩ anh có thể làm được điều đó.”
Khi ngồi dự những buổi họp của ông, Mike và tôi học được nhiều thứ. Cha của
Mike không được học nhiều ở trường nhưng ông rành về tài chính và cuối cùng đã
thành công. Ông thường nói với chúng tôi: "Một
người thông minh thuê những người còn thông minh hơn anh ta nữa."
Tôi nhớ lúc tôi vẽ những sơ đồ này cho cha tôi
xem và chỉ cho ông hướng đi của một vòng quay tiền mặt, những chi phí lệ thuộc
khi làm chủ một ngôi nhà. Một ngôi nhà lớn nghĩa là chi phí lớn, và vòng quay
tiền mặt sẽ tiếp tục đi ra ngoài qua cột chi phí.
Tôi biết rằng với nhiều người, một ngôi nhà đẹp là sự đầu tư lớn nhất của họ,
dù rằng nó không phải là một tài sản mà là một tiêu sản, vì nó làm cho tiền ra
khỏi túi nhiều hơn. Tuy nhiên, sẽ có nhiều người không đồng ý với tôi bởi lẽ
một ngôi nhà đẹp rất dễ gây xúc cảm. Và khi nói đến chuyện tiền bạc thì những
cảm xúc mạnh mẽ sẽ làm mờ đi trí thông minh tài chính.
1. Khi nhắc chuyện nhà cửa, tôi muốn nói rằng: hầu hết mọi người phải
làm việc suốt đời để trả tiền cho một ngôi nhà mà họ không bao giờ thực sự được
sở hữu. Nói cách khác, sau nhiều năm, hầu hết mọi người đều muốn mua một ngôi
nhà mới, mỗi lần mua nhà sẽ dẫn đến một món nợ kéo dài nhiều năm trong khi nợ
căn nhà trước còn chưa trả xong.
2. Nhà cửa không phải lúc nào cũng tăng giá. Điều mất mát lớn nhất là
bạn để mất đi những cơ hội. Nếu bạn đầu tư toàn bộ tiền bạc cho ngôi nhà, bạn
bị buộc phải làm việc vất vả hơn vì tiền bạc sẽ tiếp tục chuyển qua bên cột chi
phí thay vì thêm vào cột tài sản, đó chính là khuôn mẫu kinh điển vòng quay
tiền mặt của những gia đình trung lưu. Nếu ban đầu một cặp vợ chồng trẻ để dành
nhiều tiền vào cột tài sản thì những năm sau này họ sẽ sống dễ dàng hơn, nhất
là khi con cái đến tuổi đi học. Tài sản của họ sẽ phát triển lên và có thể giúp
họ kiểm soát các chi phí. Thông thường thì có một ngôi nhà cũng giống như gánh
một món nợ trị giá nhà phải trả và làm tăng các chi phí của bạn.
Tóm lại, kết quả cuối cùng khi quyết định sở hữu một căn nhà quá đắt tiền thay
vì nên bắt đầu một danh mục vốn đầu tư, sẽ tác động mạnh vào một cá nhân theo
ít nhất là ba cách:
1. Mất thời gian,
trong lúc những tài sản khác có thể sẽ được nâng giá trị lên.
2. Mất một phần vốn,
vì số tiền đó có thể được đem đi đầu tư thay vì phải trả các chi phí bảo quản
trực tiếp liên quan đến ngôi nhà.
3. Mất cơ hội rèn
luyện. Người ta thường coi ngôi nhà, tiền tiết kiệm và kế hoạch lương hưu là
tất cả những gì họ có trong cột tài sản. Vì không đầu tư nên họ để mất đi những
kinh nghiệm đầu tư và sẽ không bao giờ có thể trở thành “những nhà đầu tư sành điệu.”
Tôi không nói bạn đừng mua nhà. Tôi muốn nói, hãy hiểu được sự khác nhau giữa
một tài sản và một tiêu sản. Khi muốn có một căn nhà lớn hơn, đầu tiên tôi phải
mua một số tài sản để có thể phát sinh vòng quay tiền mặt đủ trả cho ngôi nhà
ấy đã.
Những bản kê tài chính cá nhân của cha ruột tôi là minh chứng tốt nhất cho cuộc
sống của một con người trong vòng Rat Race. Các chi phí của ông dường như luôn
đuổi kịp các thu nhập, không hề cho phép ông đầu tư vào một tài sản nào. Kết
quả là số tiêu sản của ông, ví dụ như những món cầm cố hay nợ thẻ tín dụng, còn
lớn hơn cả số tài sản. Những bức tranh sau còn có giá trị hơn cả ngàn từ ngữ:
Trái lại, bản kê tài chính cá nhân của người cha giàu lại phản ánh kết quả của
một cuộc sống dành cho việc đầu tư và giảm đến mức tối thiểu các tiêu sản:
Xem lại bản kê tài chính của người cha giàu ta sẽ hiểu tại sao người giàu càng
ngày càng giàu hơn. Cột tài sản làm phát sinh nhiều thu nhập hơn số cần thiết
cho các chi phí, và chúng lại được đem đầu tư lại vào cột tài sản. Cột tài sản
sẽ ngày càng phát triển và vì vậy mà số thu nhập sẽ ngày càng nhiều hơn.
Kết quả là người giàu ngày càng giàu hơn.
Những người trung lưu luôn gặp phải những khó khăn tài chính không dứt vì thu
nhập chính của họ là tiền lương, và khi tiền lương tăng thì thuế cũng tăng. Mà
khi lương tăng thì các chi phí của họ cũng có khuynh hướng gia tăng bằng số
tiền dư, vì vậy mà xuất hiện cụm từ "Rat Race." Họ xem ngôi nhà như một tài sản lớn nhất trong khi nó thực
ra là một loại tiêu sản, thay vì phải đầu tư tiền bạc cho những tài sản thật sự
có thể tạo ra thu nhập.
Khuôn mẫu của việc xem ngôi nhà như một sự đầu tư và triết lý cho rằng: lương
tăng nghĩa là bạn có thể mua một ngôi nhà lớn hơn, hay tiêu xài nhiều hơn,
chính là nền tảng cho một xã hội đầy nợ nần như ngày nay. Quá trình gia tăng
chi phí đẩy nhiều gia đình đến những món nợ ngày càng lớn hơn và tình trạng tài
chính không chắc chắn hơn, dù rằng có thể họ đang được thăng tiến trong công
việc và được trả lương cao hơn mức bình thường.
Bi kịch ở đây là việc thiếu kiến thức tài chính ban đầu đã tạo ra
những rủi ro mà giai cấp trung lưu phải đối mặt. Lý do họ muốn được an toàn là
vì vị thế tài chính của họ quá mong manh. Bản cân đối thu chi của họ không cân
bằng. Chúng chịu gánh nặng của quá nhiều tiêu sản mà không có một tài sản thực
sự nào làm phát sinh thu nhập cả. Thông thường, nguồn thu nhập duy nhất của họ
là tiền lương. Sinh kế của họ phụ thuộc vào các ông chủ.
Vì vậy, khi đến lượt mình được cuộc sống "chia
bài", những người này không thể nắm bắt được
những cơ hội tốt. Họ muốn được an toàn đơn giản vì họ đang phải làm việc vất vả
trả thuế ở mức cao nhất và gánh hàng đống nợ nần...
Như tôi đã nói ở phần trước, quy luật quan trọng nhất là biết được sự khác nhau
giữa tài sản và tiêu sản. Một khi bạn đã hiểu được những khác biệt này, hãy tập
trung mọi nỗ lực để mua những tài sản có khá năng phát sinh thu nhập. Đó là
cách tốt nhất để bắt đầu con đường làm giàu. Cứ tiếp tục như vậy cột tài sản
của bạn sẽ tăng lên. Cố gắng chiết giảm tiêu sản và chi phí xuống, bạn sẽ có
nhiều tiền hơn để đổ vào cột tài sản. Chẳng mấy chốc thì nền tảng tài sản của
bạn sẽ vững vàng đến mức bạn có thể nghĩ đến việc đầu tư…
Giới trung lưu gọi việc đầu tư là một hành động "mạo hiểm." Thật ra bản thân
việc đầu tư không hề mạo hiểm. Chính sự thiếu thông minh nhanh nhạy về tài
chính và thiếu những kiến thức tài chính đơn giản mới là nguyên nhân gây ra sự
mạo hiểm.
Nếu bạn làm theo những điều mà đa số mọi người thường làm. nói chung công việc
của bạn sẽ như thế này:
1. Nuôi chủ. Hầu hết những người làm việc hưởng lương đều làm cho các
ông chủ hay những cổ đông giàu hơn. Những nỗ lực và thành công của bạn sẽ giúp
cho người chủ thành công hơn và có nhiều tiền hơn.
2. Nuôi chính quyền. Chính quyền nhận phần mình trong số lương của bạn
thậm chí trước khi bạn nhìn thấy nó nữa. Khi cố gắng làm việc chăm chỉ hơn, chỉ
đơn giản là bạn đang làm gia tăng số thuế phải nộp cho chính quyền.
3. Nuôi ngân hàng. Sau khi trả thuế, chi phí lớn nhất kế tiếp thường là
những món nợ tín dụng.
Vấn đề là khi bạn cố gắng làm việc chăm chỉ hơn thì ba giới trên sẽ lấy đi một
phần chi lớn hơn trong những nỗ lực của bạn. Vì vậy, bạn phải học cách làm thế
nào để cho các nỗ lực của bạn có thể làm tăng lợi nhuận trực tiếp cho bản thân
và gia đình mình.
Một khi bạn đã quyết định tập trung hết tâm trí để chăm nom việc kinh doanh
riêng, bạn sẽ xác định một mục tiêu như thế nào? Với hầu hết mọi người, họ phải
giữ lấy nghề nghiệp của mình và dựa vào tiền lương để kiếm tài sản .
Khi tài sản lớn lên, họ sẽ đo mức độ thành công như thêm nào? Khi nào người ta
mới nhận ra rằng mình đã giàu có đã có tiền? Ngay khi biết được những định
nghĩa về tài sản và tiêu sản, tôi cũng đã định nghĩa riêng cho mình về sự có
tiền. Đúng ra tôi đã mượn định nghĩa này của một người bạn tên là Buckminster
Fuller.
Anh ấy nói: "Sự có tiền chinh là khả
năng tồn tại của một người trong một số ngày sắp tới…” hay nói cách khác, nếu hôm nay bạn ngưng làm việc thì bạn sẽ tồn
tại được bao lâu? Sự có tiền chính là sự đo vòng quay tiền mặt bên cột tài sản
so với cột chi phí. Hãy lấy một ví dụ nhỏ. Giả sử vòng quay tiền mặt bên cột
tài sản của tôi là 1.000 $ một tháng. Còn số chi phí hàng tháng của tôi là
2.000 $. Vậy khả năng tiền mặt của tôi như thế nào?
Quay về với định nghĩa của Buckminster Fuller. Nếu xét một tháng 30 ngày thì
tôi sẽ chỉ có đủ số tiền tiêu dùng trong nửa tháng.
Khi đạt đến mức vòng quay tiền mặt bên cột tài sản là 2.000 $ một tháng, tôi sẽ
trở nên có tiền.
Như vậy nghĩa là tôi chưa giàu có, nhưng tôi có tiền. Lúc này mỗi tháng tôi sẽ
có những thu nhập mới phát sinh từ các tài sản có thể giải quyết vấn đề chi phí
hàng tháng cho mình. Nếu muốn tăng chi phí, đầu tiên tôi phải tăng vòng quay
tiền mặt từ số tài sản để có thể duy trì sự có tiền này. Chú ý rằng vào thời
điểm này, tôi không còn bị phụ thuộc vào tiền lương nữa. Tôi phải tập trung vào
và phải thành công trong việc xây dựng cột tài sản đã giúp tôi trở nên sung túc
về tài chính. Nếu hôm nay tôi nghỉ việc, tôi vẫn có thể trang trải các chi phí
hàng tháng nhờ vòng quay tiền mặt tài sản của mình.
Mục đích kế tiếp là phải có dư một số tiền trong vòng quay tiền mặt để đầu tư
trở lại vào cột tài sản. Càng nhiều tiền đầu tư vào cột tài sản thì nó sẽ càng
phát triển. Và chỉ cần giữ được số chi phí thấp hơn số tiền mặt phát sinh từ
những tài sản này thì tôi sẽ trở nên giàu hơn, với ngày càng nhiều thu nhập từ
những nguồn khác ngoài sứ lao động của mình.
Hãy nhớ:
Người giàu mua tài sản
Người trung lưu mua những
tiêu sản mà họ nghĩ là tài sản
Người nghèo chỉ có toàn
chi phí
Dạy con làm giàu - Chương 2
Chương 2: Bài 1 Người giàu không làm việc vì tiền
BÀI HỌC BẮT ĐẦU
“Ta sẽ trả cho các con 10 xu một giờ."
Ngay cả vào những năm 1950, 10 xu một giờ cũng là quá thấp.
Buổi sáng hôm ấy, cha của Mike hẹn gặp tôi và nó lúc 8 giờ. Vì là chủ của một kho hàng, một công ty xây dựng, một số cửa hiệu và ba quán ăn, nên ông rất bận rộn…
Khi chúng tôi đến, cha Mike đang nói chuyện điện thoại và chúng tôi phải ngồi chờ ông ở băng ghế ngoài hiên sau, cùng với hai người phụ nữ và một người đàn ông trung niên làm nhiệm vụ quản lý nhà hàng và coi kho cho cha của Mike.
Hai đứa tôi đã ngồi chờ rất lâu, rồi khi tôi cảm thấy mình đã bắt đầu mất hết kiên nhẫn, thình lình cha Mike xuất hiện. Mike và tôi giật mình bật đứng lên.
“Sẵn sàng học chưa, các con?” Cha Mike hỏi, kéo một cái ghế đến ngồi với chúng tôi.
Tôi và Mike cùng gật đầu. “Tốt. Cha sẽ dạy các con, nhưng không phải theo kiểu trong lớp học. Nếu các con làm việc cho cha, cha sẽ dạy các con cách làm giàu. Nếu không, cha sẽ không dạy… Thế đấy đồng ý hay không là tùy các con."
“Ơ… con có thể hỏi vài câu được không?" Tôi hỏi.
Không. Chịu hay không chịu, thế thôi. Cha có quá nhiều việc phải làm và không thể lãng phí thời gian được. Nếu con không thể quyết định dứt khoát, con sẽ không học cách kiếm tiền được đâu. Cơ hội đến rồi đi. Biết được khi nào cần quyết định là một kỹ năng quan trọng. Con có cơ hội mà con đang cần. Lớp học sẽ bắt đầu hoặc kết thúc trong mười giây nữa." Cha của Mike nói cùng với một nụ cười.
“Con chịu” tôi và Mike cùng đáp. “Tốt,” cha Mike nói. "Các con sẽ làm việc với bà Martin. Cha trả các con 10 xu một giờ và các con phải làm việc ba tiếng đồng hồ mỗi thứ Bảy.”
“Nhưng hôm nay con có một trận bóng chày” tôi nói.
Cha Mike trầm giọng nghiêm khắc “Làm hay không làm nào?”
“Con làm ạ.” Tôi trả lời, quyết định làm việc và học hỏi thay vì đi chơi bóng.
30 XU SAU ĐÓ
Bà đốc công Martin bắt chúng tôi làm việc không ngơi tay. Trong ba tiếng đồng hồ chúng tôi phải khiêng những thùng hàng hóa trên kệ xuống, phủi sạch bụi bằng một cây chổi lông gả, sau đó sắp xếp chúng lại một cách gọn gàng. Đó quả là một công việc chán ngấy vì những cánh cửa của cửa hàng luôn mở rộng ra đường và bãi đậu xe. Mỗi lần có một chiếc xe đi ngang hay chạy vào bãi, bụi mù trời tràn ngập cửa hàng…
Suốt ba tuần, Mike và tôi đến làm việc ở chỗ bà Martin trong ba giờ mỗi thứ Bảy. Vào buổi trưa, khi công việc kết thúc, bà trả cho mỗi đứa 30 xu. Vào những năm 1950, với một đứa bé 9 tuổi thì 30 xu cũng chẳng nhiều nhặn gì. Một quyển truyện tranh cũng đã đến 10 xu rồi, vì vậy sau khi được trả tiền tôi chỉ mua truyện rồi đi về nhà.
Vào ngày thứ Tư của tuần thứ tư, tôi quyết định sẽ nghỉ việc. Tôi muốn được cha của Mike dạy cách làm giàu, chứ đâu có muốn trở thành tên nô lệ của 10 xu một giờ. Trên hết, kể từ ngày thứ Bảy đầu tiên đến nay, tôi vẫn chưa gặp lại ông ấy.
Vào giờ ăn trưa ở căn-tin trường, tôi nói với Mike: "Tớ bỏ việc thôi!" Mike mỉm cười. Tôi giận dữ hỏi: "Cậu cười cái gì chứ?"
"Cha tớ nói rằng cậu sẽ xin nghỉ. Cha nói trước khi nghỉ việc cậu hãy đến gặp ông ấy."
Tôi phẫn nộ:
“Cái gì? Thế ra cha cậu đang chờ xem tớ chán việc à?"
"Cũng gần như vậy. Kiểu dạy của cha tớ khác với cha cậu. Cha cậu nói lý thuyết nhiều còn cha tớ thì rất ít lời. Cậu cứ chờ đến thứ Bảy này đi đã. Tớ sẽ nói với cha là cậu muốn nghỉ việc.”
“Cậu muốn nói là mọi thứ đã được dự liệu à?” “Không, không hẳn thế… Thứ Bảy này cha sẽ giải thích cho cậu.”
NGÀY THỨ BẢY XẾP HÀNG
Tôi đã sẵn sàng đối mặt với cha của Mike và tôi đã chuẩn bị trước. Thậm chí cha ruột tôi cũng nổi giận, ông cho rằng cha của Mike đã vi phạm luật lao động trẻ em và mọi chuyện phải được làm cho rõ ràng. Ông bảo tôi phải đòi hỏi những gì xứng đáng dành cho mình. ít nhất là 25 xu một giờ. Ông còn nói rằng nếu tôi không được nâng lương thì tốt hơn là nên nghỉ việc.
Và vào 8 giờ sáng ngày thứ Bảy đó, tôi lại đứng trước cánh cửa văn phòng của cha Mike.
"Hãy ngồi chờ đến phiên mình nhé!" Cha Mike nói thế khi tôi bước vào.
Tôi e dè ngồi xuống kế bên hai người phụ nữ đang ngồi trên băng ghế bên ngoài văn phòng như bốn tuần trước. 45 phút trôi qua và đầu tôi gần như muốn bốc hỏa. Hai người phụ nữ đã vào gặp cha của Mike và đi ra 30 phút trước đó. Một người đàn ông lớn tuổi ở đấy khoảng 20 phút và cũng đã đi rồi.
Ngôi nhà vắng lặng. Cha của Mike vẫn mải mê làm việc trong phòng. Cuối cùng, sau cả tiếng đồng hồ chờ đợi, đúng 9 giờ, cha của Mike mới gọi tôi vào gặp ông.
“Bác biết con muốn được tăng lương hoặc sẽ nghỉ việc.” Người cha giàu vừa nói vừa xoay ghế.
"Bác đã không làm đúng thỏa thuận..." Tôi nói mà gần như bật khóc. Thật kinh khủng khi một đứa trẻ 9 tuổi phải đối mặt với người lớn.
“Bác nói là bác sẽ dạy con nếu con làm việc cho bác. Con đã làm việc chăm chỉ, bỏ cả những trận bóng chày để đến làm việc cho bác. Thế mà bác không giữ lời.
Bác chẳng dạy con điều gì cả. Bác chỉ muốn có tiền và không thèm quan tâm đến những người lao động. Bác bắt con phải chờ đợi quá lâu và không tôn trọng con chút nào cả. Con chỉ là một đứa trẻ, và con cần phải được đối xử tốt hơn chứ!” Tôi ấm ức tuôn ra một tràng.
Người cha giàu nhìn chằm chằm vào tôi, rồi thong thả nói. "Không tệ. Trong vòng chưa đầy một tháng, con nói chuyện giống như hầu hết những người làm việc cho bác vậy”
“Sao cơ ạ?” Tôi ngơ ngác hỏi lại. Rồi chẳng hiểu ông đang nói gì, tôi tiếp tục bất bình: "Con nghĩ bác sẽ giữ đúng giao kèo và sẽ dạy con. Nhưng thật ra bác chỉ muốn hành hạ cơn thôi..."
“Bác vẫn đang dạy con đấy chứ.” Người cha giàu bình thản nói.
“Dạy con ư? Thậm chí bác còn không buồn nói chuyện với con kể từ khi con đồng ý làm việc chỉ vì mấy xu lẻ này. 10 xu một giờ, thế đấy, lẽ ra con đã phải báo với chính quyền về bác rồi. Bác biết mà, chúng ta có luật lao động trẻ em. Bác cũng biết là cha con làm việc cho chính quyền…” Tôi la lên giận dữ.
“Úi chà, bây giờ thì con nói chuyện nghe y như những người đã từng làm việc cho bác vậy. Những người đó hoặc bác cho nghỉ việc hoặc họ tự xin nghỉ rồi.”
“Bác đã nói dối con. Con đã làm việc cho bác, nhưng bác đã không giữ lời. Bác đã không dạy con điều gì cả.” Tôi nói dồn dập, cảm thầy mình thật can đảm.
“Sao con nghĩ là bác không dạy con gì cả?"
Người cha giàu hỏi lại.
Tôi bĩu môi: "Bác đâu nói chuyện với con. Con đã làm việc được ba tuần, vậy mà bác chẳng dạy con gì cả."
“Dạy nghĩa là phải nói chuyện hoặc làm một bài diễn thuyết à?” “Ừm, vâng ạ.” Tôi dè dặt trả lời.
“Đó là cách dạy ở trường, còn ở đời sẽ rất khác,” người cha giàu mỉm cười nói. "Đời sẽ chẳng hề nói gì với con mà chỉ xô đấy con thôi. Khi cuộc đời xô đẩy con, nó muốn nói rằng: “Dậy đi thôi, có một cái mới để học đây!” Khi bị đời xô đẩy, một số người bỏ cuộc, một số người khác thì chiến đấu. Một số ít học được những bài học và tiếp tục đi…
Nếu con là loại người không có chút can đảm nào, con sẽ bỏ cuộc mỗi lần cuộc đời xô đẩy con. Khi đó con sẽ sống một cuộc sống sao cho an toàn, cố tránh những việc có thể không bao giờ xảy ra. Sau đó con sẽ chết như một ông già tẻ nhạt. Nhưng sự thật là con đã để cho cuộc đời đẩy con đến bên bờ khuất phục. Tận đáy lòng con là nỗi kinh hoàng khi phải mạo hiểm. Con muốn chiến thắng, nhưng nỗi lo sợ thất bại còn lớn hơn cả niềm vui chiến thắng. Con đã chọn sự an toàn mà.”
Tôi nhìn cha của Mike một lúc lâu, rồi bật hỏi. “Thế ra bác đã xô đẩy con ư?”
Người cha giàu mỉm cười. "Bác muốn cho con nếm thử chút mùi vị cuộc đời. Các con là những người đầu tiên đề nghị bác dạy cách làm giàu. Bác có hơn 150 nhân công, nhưng chẳng ai hỏi bác về điều đó cả. Họ hỏi bác về công việc tiền lương mà không hề yêu cầu bác dạy về tiền bạc. Do đó, hầu hết mọi người dùng những năm tháng tốt nhất trong đời để làm việc vì tiền mà thật sự không hiểu họ đang làm việc vì cái gì."
Tôi ngồi im lặng lắng nghe. Khi Mike nói với bác là con muốn học cách làm giàu, bác quyết định sẽ thiết kế một khóa học thật gần với cuộc sống thực. Vì thế mà bác để cho đời xô đẩy con một chút, khi đó con sẽ thấm những điều bác nói. Chính vì vậy, bác chỉ trả con 10 xu một giờ."
“Vậy bài học mà con học được khi làm việc để có 10 xu một giờ là gì? Là bác đã quá keo kiệt và bóc lột nhân công à?” Tôi vặn lại.
Người cha giàu bật cười thật to.
“Đừng đổ lỗi cho bác và đừng nghĩ bác là nguồn gốc của mọi vấn đề. Nếu con nhận ra rằng vấn đề là ở chính bản thân con, con mới có thể thay đổi chính mình, học được cái gì đó và trở nên khôn ngoan hơn. Hầu hết mọi người đều muốn người khác thay đổi chứ không muốn mình thay đổi. Khi không được như ý, họ nghỉ việc và đi tìm một việc làm khác, lương cao hơn, vì họ nghĩ rằng những điều đó sẽ giải quyết được vấn đề. Nhưng, họ đã lầm. Trong hầu hết mọi trường hợp thì không đâu."
“Thế cái gì sẽ giải quyết vấn đề?” Tôi hỏi. “Tiếp tục làm việc với 10 xu một giờ và cố vui à?”
“Đó là điều mà những người còn lại sẽ làm, chấp nhận tiền lương thấp dù biết rằng họ và gia đình họ sẽ gặp khó khăn về tài chính. Họ trông chờ được nâng lương, hoặc làm thêm một công việc thứ hai, hi vọng rằng có nhiều tiền sẽ giải quyết được vấn đề…”
Tôi gằm mặt nhìn xuống sàn, bắt đầu hiểu ra bài học mà người cha giàu đang nói đến.
BÀI HỌC SỐ 1.
Người nghèo làm việc vì tiền bạc. Người giàu buộc tiền bạc làm việc vì mình.
Người cha giàu tiếp tục giảng bài học đầu tiên cho tôi. “Bác rất mừng khi con nổi giận vì phải làm việc 10 xu một giờ. Nếu con không tức giận và chấp nhận nó một cách vui vẻ bác sẽ không thể dạy con được. Con thấy đó, việc học thật sự phải mất công sức, phải có sự đam mê và khát khao cháy bỏng. Sự giận dữ là một phần lớn trong công thức đó, vì niềm đam mê là kết hợp của tình yêu và cơn giận. Khi nói đến tiền bạc, hầu hết mọi người đều muốn được an toàn và bảo đảm. Vì vậy, không phải niềm đam mê mà chính sự e ngại sẽ hướng dẫn họ. Nhiều tiền chưa hẳn đã giải quyết được vấn đề. Hãy nhìn cha con mà xem. Ông ấy làm ra nhiều tiền, nhưng vẫn không thể trả hết các hóa đơn. Hầu hết mọi người được cho tiền chỉ để mắc nợ nhiều hơn mà thôi. Nguyên do vì ở trường, họ chẳng được học gì về tiền bạc cả, vì vậy họ tin rằng phải làm việc để kiếm tiền.”
“Còn bác không nghĩ vậy à?” “Không, không hẳn thế. Nếu con muốn học để làm việc vì tiền, hãy học ở trường. Còn nếu muốn học cách buộc tiền bạc phải làm việc cho mình, bác có thể dạy con, nhưng chỉ khi con thật sự muốn học mà thôi.”
“Thế không phải mọi người đều muốn học hay sao?"
“Không. Vì học làm việc để có tiền thì dễ hơn rất nhiều, nhất là khi sự e ngại là cảm giác đầu tiên khi nhắc đến tiền bạc.”
“Con không hiểu.” Tôi nhăn mặt nói.
Chính sự lo ngại là nguyên nhân khiến người ta phải làm việc, họ lo không có đủ tiền, lo phải bắt đầu lại từ đầu. Đó là cái giá của việc học một nghề nghiệp nào đó, sau đó là phải làm việc vì tiền. Hầu hết mọi người trở thành nô lệ cho tiền bạc... và sau đó họ nổi giận với ông chủ."
“Học cách buộc tiền bạc làm việc cho mình là một khóa học hoàn toàn khác hay sao ạ?" Tôi hỏi. "Nhất định rồi," người cha giàu nói.
"Nhất định là vậy."
Chúng tôi ngồi im đặng một lúc lâu. Giờ này có lẽ các bạn tôi đang bắt đầu trận bóng chày, còn tôi thì đang học những điều mà bạn bè tôi sẽ không học được ở trường.
“Lúc 9 tuổi, con đã được nếm thử cảm giác thế nào là làm việc vì tiền. Chỉ cần nhân một tháng vừa qua cho 50 năm, con sẽ hiểu hầu hết người ta phải làm gì suốt đời." Người cha giàu nhẹ nhàng nói.
“Con không hiểu…”
“Con cảm thấy thế nào khi phải ngồi chờ bác để được thuê làm việc và để hỏi xin tăng lương?”
“Thật kinh khủng ạ?"
“Nếu con chọn làm việc vì tiền, cuộc sống của con sẽ như thế đấy.” Người cha giàu nói tiếp. "Và con cảm thấy thế nào khi bà Martin trả cho con 30 xu sau ba giờ làm việc?"
“Con cảm thấy không đủ. Có vẻ như nó không là gì cả. Con rất thất vọng.”
“Đó là cảm giác mà hầu hết các nhân viên cảm thấy khi họ nhận tiền lương, nhất là sau khi phải trả thuế và những chi phí khấu trừ. Ít ra thì con cũng được nhận 100% rồi.”
“Bác muốn nói là hầu hết mọi người không được nhận toàn bộ tiền lương sao?” Tôi kinh ngạc hỏi.
"Rất tiếc là không. Chính quyền sẽ lấy phần trước hết bằng các loại thuế. Con phải trả thuế khi con làm ra tiền. Con phải trả thuế khi con tiêu xài tiền. Con phải trả thuế khi con tiết kiệm tiền. Con phải trả thuế ngay cả khi con chết.”
“Sao lại như thế được ạ?” Tôi lúng búng hỏi. Tôi chẳng thích những điều tôi vừa nghe chút nào. Tôi biết cha tôi thường xuyên phàn nàn vì phải trả thuế quá nhiều, nhưng thật sự ông không làm gì cả. Có phải cuộc đời cũng đang xô đẩy ông hay không?
Người cha giàu chầm chậm đu đưa chiếc ghế và lặng lẽ nhìn tôi. "Bác đã nói rồi có rất nhiều điều để học. Học cách khiến tiền bạc phải làm việc cho mình là phải học suốt đời. Hầu hết mọi người học đại học trong bốn năm, sau đó không học nữa. Họ đi làm. lãnh lương, cân đối thu chi, và thế thôi. Trên hết, họ vẫn tự hỏi tại sao họ gặp những rắc rối về tiền bạc. Và họ nghĩ rằng có nhiều tiền sẽ giải quyết được mọi chuyện. Một số rất ít nhận ra rằng chính vì họ không có kiến thức về vấn đề tài chính nên mới nảy sinh các vấn đề khác. Hôm nay bác chỉ muốn xem liệu con có đủ say mê để học về tiền bạc hay không thôi. Hầu hết mọi người đều không có. Họ đến trường, học một nghề gì đó, vui vẻ làm việc và kiếm được nhiều tiền. Một ngày kia họ thức dậy với những rắc rối tài chính khổng lồ và không thể ngưng làm việc được nữa. Đó là cái giá của việc chỉ biết làm việc vì tiền thay vì học cách buộc tiền bạc làm việc cho mình. Vậy con có còn đủ say mê để học hay không?"
Tôi gật đầu.
“Tốt lắm”, người cha giàu nói. "Bây giờ quay lại làm việc đi. Lần này, bác sẽ không trả con đồng nào cả." "Sao ạ?"
Tôi kinh ngạc hỏi.
“Con nghe rồi đấy. Không trả gì cả. Con vẫn sẽ phải làm việc ba giờ mỗi thứ Bảy, nhưng lần này con sẽ không được trả 10 xu một giờ nữa. Con nói con muốn học không phải để làm việc vì tiền, do đó bác sẽ không trả con đồng nào hết.”
Tôi không thể tin vào những gì mình đang nghe nữa.
“Bác đã nói chuyện này với Mike. Nó đang làm việc, lau bụi và chất các thùng hàng mà không được nhận đồng nào cả. Có lẽ con nên nhanh lên và quay lại làm việc thôi.”
Tôi la lên: “Như thế là không công bằng. Bác phải trả con cái gì chứ!”
“Con đã nói là con muốn học mà. Nếu con không học bây giờ thì sau này con sẽ giống như các nhân viên của bác, làm việc vì tiền và hy vọng không bị sa thải. Hoặc giống như cha con, kiếm thật nhiều tiền chỉ để nợ nần đến tận cổ, luôn hy vọng nhiều tiền hơn sẽ giải quyết được vấn đề. Nếu đó là những điều con muốn, bác sẽ tiếp tục trả con 10 xu một giờ như lúc đầu. Hoặc con có thể làm những điều mà hầu hết mọi người sẽ làm: phàn nàn là tiền lương quá thấp, nghỉ việc và đi tìm một công việc khác.”
Người cha giàu vỗ đầu tôi và nói tiếp: "Hãy dùng cái này. Nếu con biết dùng cái đầu của mình một cách tốt nhất sau này con sẽ phải cảm ơn bác vì đã cho con một cơ hội, và con sẽ lớn lên thành một người giàu có."
Tôi đứng đó, không tin nổi vào sự thỏa thuận non nớt của mình. Ban đầu tôi đến đây để đòi tăng lương, còn bây giờ tôi phải tiếp tục làm việc mà không được trả dộng nào cả.
Trong ba tuần kế tiếp, Mike và tôi làm việc ba giờ mỗi thứ Bảy mà không được trả công. Công việc không làm tôi bực mình và mọi chuyện cũng dần trở nên dễ dàng hơn. Điều vướng bận còn lại là phải bỏ những trận bóng chày và không thể mua được vài cuốn truyện tranh nữa.
Vào buổi trưa của tuần làm việc thứ ba, người cha giàu ghé lại chỗ chúng tôi. Sau khi xem xét những việc đang diễn ra trong cửa hàng, ông bước đến tủ kem lạnh, lấy ra hai cây, trả tiền và ra hiệu cho Mike và tôi cùng ra ngoài đi dạo. Cha Mike đưa kem cho hai đứa tôi và hỏi: "Mọi việc thế nào rồi, hai chàng trai?"
“Tốt thôi ạ.” Mike nói.
Tôi gật đầu đồng ý.
Người cha giàu lại hỏi. “Đã học được gì chưa?”
Mike và tôi nhìn nhau, nhún vai và đồng loạt lắc đầu.
TRÁNH NHỮNG CẠM BẪY LỚN NHẤT CỦA CUỘC ĐỜI
“Các con thấy không, bà Martin và hầu hết những người ở đây đều phải làm việc cật lực để kiếm một ít tiền, bám vào viễn ảnh của một công việc bảo đảm, mong chờ một kỳ nghỉ kéo dài ba tuần mỗi năm và một số lương hưu bủn xỉn sau mấy chục năm làm việc. Nếu điều đó làm các con thấy hứng thú, cha sẽ nâng lương các con lên 25 xu một giờ...”
“Nhưng đó là những người làm việc chăm chỉ. Bác đang chế giễu họ à?” Tôi hỏi.
Một nụ cười thoáng qua trên gương mặt người cha giàu.
“Có thể những lời nói của bác nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng bác đang cố gắng để các con có thể thấy được một cái gì đó. Hầu hết mọi người không thấy được những cái bẫy mà họ đang mắc vào chỉ vì tầm nhìn của họ quá hẹp.”
Mike và tôi ngồi ngẩn ra đó, không hiểu rõ hết những gì vừa nghe. Người cha giàu nói chuyện nghe thật tàn nhẫn. Tuy nhiên chúng tôi có thể cảm thấy ông đang rất muốn chúng tôi hiểu được một điều gì đó.
Người cha giàu mỉm cười. "25 xu một giờ nghe có vẻ tuyệt đấy chứ? Nó có làm cho tim các con đập nhanh hơn không?"
Tôi lắc đầu.
“Thôi được 1 đô la một giờ.”
Người cha giàu nói cùng với một nụ cười kín đáo. Tim tôi đập mạnh. Trí óc tôi muốn hét lên: “Nhận đi! Nhận đi!” Tôi không thể tin vào những gì mình đang nghe nữa. Nhưng tôi vẫn không nói gì cả.
"À thế thì 2 đô la một giờ."
Bộ óc và trái tim 9 tuổi của tôi gần như muốn nổ tung. Tôi không thể tưởng tượng là mình có thể kiếm được ngần ấy tiền. Tôi muốn nói “vâng ạ.” Tôi như thấy rõ trước mắt một cái xe đạp mới, một bộ găng bóng chày mới và sự ngưỡng mộ của bạn bè khi tôi xoè tiền ra. Nhưng không biết tại sao, tôi vẫn im lặng.
Cây kem đang chảy xuống tay tôi. Bây giờ chỉ còn lại cái que và ở dưới đất là một đống vani và sôcôla mà lũ kiến rất khoái. Người cha giàu nhìn hai đứa trẻ đang chăm chăm ngó ông, mắt mở to và đầu óc trống rỗng. Ông biết rằng có một phần trong chúng tôi muốn đồng ý thỏa thuận này. Ông biết trong tâm hồn của mỗi người đều có một phần yếu đuối và tham lam mà người khác có thể mua được. Và ông cũng biết rằng trong tâm hồn của mỗi người đều có một phần mạnh mẽ và quyết tâm không bao giờ mua được cả. Vấn đề chỉ đơn giản là phần nào mạnh hơn mà thôi.
"Thôi được rồi, 5 đô la một giờ."
Bỗng dưng, lòng tôi chợt lắng lại. Điều gì đó đã thay đổi. Lời mời chào trở nên quá lớn và đâm ra lố bịch. Vào năm 1956, không có nhiều người lớn có thể kiếm được hơn 5 đô la mỗi giờ. Sự cám dỗ biến mất và sự bình tĩnh trở lại. Tôi chầm chậm quay sang nhìn Mike. Nó quay lại nhìn tôi. Cái phần yếu đuối và tham lam trong con người tôi đã im lặng. Có một sự điềm tĩnh và chắc chắn về tiền bạc đến với trí óc và tâm hồn tôi. Tôi biết Mike cũng đang cảm thấy điều đó.
“Tốt lắm. Hầu hết mọi người đều có một cái giá. Và họ có cái giá đó vì họ có những cảm xúc mà ta gọi là nỗi lo sợ và sự tham lam. Đầu tiên, nỗi lo không có tiền buộc họ phải làm việc, và khi họ lãnh lương thì sự tham lam hoặc lòng thèm muốn khiến họ bắt đầu nghĩ đến những thứ tuyệt vời mà tiền bạc có thể mua được. Khi đó thì một khuôn mẫu bắt đầu…" Người cha giàu dịu dàng nói.
“Khuôn mẫu nào ạ?” Tôi hỏi.
“Cái khuôn mẫu của việc thức dậy, đi làm, trả hóa đơn, thức dậy, đi làm, trả hóa đơn… Sau đó thì cuộc sống của họ cứ kéo dài mãi chỉ với hai cảm giác: nỗi lo sợ và sự tham lam. Khi được đưa ra nhiều tiền hơn, họ sẽ tiếp tục cái vòng luẩn quẩn nêu trên bằng cách gia tăng các chi phí. Đó là cái mà cha gọi là Rat Race.” “Có một con đường khác hả cha?” Mike hỏi.
“Có đấy nhưng chỉ một ít người tìm ra nó. Đó là con đường mà cha hy vọng hai con sẽ tìm ra khi học và làm việc với cha. Chính vì vậy mà cha đã đề nghị đủ loại tiền lương cho hai con.”
“Cha có ám chỉ gì không vậy? Tụi con thấy rất mệt khi phải làm việc nặng, nhất là khi không được trả công gì cả.” Mike nói nho nhỏ.
“Các con có thấy những người làm việc cho cha không? Nỗi lo sợ không có tiền kìm giữ họ trong cái cạm bẫy: đi làm, kiếm tiền, đi làm, kiếm tiền, hy vọng nỗi lo sẽ vơi đi. Nhưng mỗi ngày khi họ thức dậy, sự lo lắng ấy thức dậy cùng họ, gặm nhấm trái tim họ. Tiền bạc điều khiển cuộc sống của họ, nhưng họ không dám thú nhận sự thật đó. Tiền bạc điều khiển cảm xúc và làm chủ luôn cả tâm hồn họ...”
Mike và tôi lắng nghe nhưng không thật sự hiểu hết mọi điều… Tôi chỉ biết rằng tôi vẫn thường tự hỏi tại sao những người lớn luôn phải vội vã đi làm, và trông họ không bao giờ có vẻ hạnh phúc, như thể có một cái gì đó buộc họ phải đì làm vậy…
“Cha muốn hai con tránh dược cái bẫy đó. Đó là điều mà thật sự cha đang dạy các con chứ không phải chỉ dạy cách kiếm tiền, bởi vì tiền không giải quyết được vấn đề.”
“Không à?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Không hề. Người ta ham muốn tiền bạc vì những niềm vui mà họ nghĩ rằng nó có thể mua được. Nhưng niềm vui do tiền bạc mang đến thường rất ngắn ngủi, và người ta lại cần tiền để có được những niềm vui khác, những điều thú vị hơn, tiện nghi hơn, an toàn hơn. Vì vậy mà họ tiếp tục làm việc, nghĩ rằng tiền sẽ làm dịu đi tâm hồn đang khổ sở vì những nỗi lo sợ và lòng ham muốn của họ. Nhưng tiền không thể làm được điều đó."
“Ngay cả với những người giàu sao?”
“Ừ, ngay cả với những người giàu. Nhiều người giàu khao khát kiếm tiền không phải vì lòng ham muốn mà vì nỗi lo sợ bị nghèo túng, vì vậy họ tích lũy hàng tấn tiền chỉ dể cho nỗi lo sợ ấy ngày càng tệ hại hơn. Cha biết nhiều người có hàng triệu đô la lại còn lo sợ hơn cả khi họ không có đồng nào trong túi. Họ rất lo bị mất tiền. Nỗi sợ đã giúp cho họ giàu có nay lại càng tồi tệ hơn. Cái phần yếu đuối và tham lam trong tâm hồn họ đang hét lớn hơn. Họ không muốn mất những ngôi nhà lớn, những chiếc xe hơi và một cuộc sống cao sang mà tiền bạc đã đem đến. Họ lo không biết bạn bè sẽ nói gì khi họ không còn tiền nữa. Rất nhiều người cảm thấy tuyệt vọng và bị căng thẳng thần kinh dù trông họ rất lộng lẫy và đang có nhiều tiền.”
“Thế những người nghèo có hạnh phúc hơn không ạ?”. Tôi rụt rè hỏi.
“Không. Sự tránh né tiến bạc cũng chỉ là một kiểu loạn thần kinh giống như quá gắn bó với tiền bạc thôi. Cha đã gặp rất nhiều người nói rằng họ không quan tâm đến tiền bạc, nhưng lại làm việc để kiếm tiền 8 giờ một ngày. Nếu họ không quan tâm đến tiền thì họ đi làm kiếm tiền để làm gì? Kiểu suy nghĩ đó có lẽ còn tệ hơn cả những người chuyên tích cóp tiền bạc nữa...”.
“Thế ta phải làm gì? Không làm việc kiếm tiền cho đến khi hết cảm thấy lo sợ và tham lam hay sao?”
“Nếu lo không đủ tiền, thay vì phải chạy đi làm việc ngay lập tức để kiếm tiền, hãy tự hỏi rằng: ‘Liệu một công việc có phải là giải pháp tột nhất để vượt qua nỗi lo này hay không?’ Theo cha thì câu trả lời sẽ là ‘Không’, đặc biệt là khi con nhìn qua suốt một đời người. Công việc chỉ là một giải pháp ngắn hạn cho một vấn đề dài hạn thôi. Cũng giống như câu chuyện về một con lừa kéo xe trong lúc người chủ treo lủng lẳng một củ cà rết trước mũi nó vậy. Người chủ có thể sẽ đến được nơi mà ông ta muốn, còn con lừa thì chỉ đuổi theo một ảo tưởng thôi. Nếu con lừa có thể nhìn thấy toàn cảnh bức tranh này, có thể nó sẽ suy nghĩ lại xem có nên theo đuổi củ cà rốt nữa hay không..."
“Thế bác khuyên con làm thế nào?” Tôi băn khoăn hỏi.
“Hãy cố nắm cho được sức mạnh của tiền bạc, đừng e sợ nó. Nói cho cùng thì chúng ta đều là những người làm công cả, chỉ có điều là ở những mức độ khác nhau thôi. Cha chỉ muốn hai con có cơ hội để nhìn rõ cái cạm bẫy này, cái cạm bẫy gây ra bởi nỗi lo sợ và lòng ham muốn. Hãy kéo chúng về phe mình chứ đừng để chúng chống lại mình. Đó là điều mà cha muốn dạy các con. Nếu đầu tiên mà các con không thể giải quyết được nỗi lo sợ và lòng ham muốn, mà sau đó các con lại giàu lên, thì các con sẽ chỉ là những nô lệ được trả lương cao mà thôi...”
Trên đường quay trở lại cửa hàng, người cha giàu giải thích cho chúng tôi biết người giàu đã "làm ra tiền" như thế nào. Lúc đó, chúng tôi không hiểu ông đang nói gì, nhưng nhiều năm trôi qua thì mọi thứ dần dần sáng tỏ...
NHÌN THẤY NHỮNG GÌ NGƯỜI KHÁC KHÔNG THẤY
Trước khi leo lên chiếc xe tải nhỏ bên ngoài cửa hàng, cha Mike nói với chúng tôi: "Hãy sử dụng đầu óc của mình. Cái đầu sẽ chỉ cho các con cách làm ra tiền còn nhiều hơn số tiền cha có thể trả. Các con sẽ thấy được những điều mà người khác không thấy. Cơ hội ở ngay trước mắt mọi người. nhưng hầu hết người ta không thấy được chúng vì họ đang bận kiếm tiền và sự bảo đảm công việc nên họ chỉ thấy được có hai thứ đó thôi. Một khi các con đã nhìn thấy cơ hội rồi thì suốt đời các con sẽ nhìn ra chúng. Khi các con đã nhìn ra thì cha sẽ dạy cho các con một điều khác…”
Hai tuần nữa trôi qua, chúng tôi vẫn tiếp tục suy nghĩ, thảo luận với nhau và tiếp tục làm việc không lương. Điều đáng buồn nhất với tôi khi không được hưởng 30 xu mỗi thứ Bảy là không có tiền mua truyện tranh nữa...
Hết ngày thứ Bảy thứ hai, khi tạm biệt bà Martin, tôi chợt thấy bà làm một việc mà trước đây tôi chưa từng thấy, nói đúng ra là đã từng thấy nhưng không chú ý lắm...
Bà Martin đang cắt trang đầu quyển truyện tranh làm đôi. Bà giữ lại nửa trên bìa sách và quăng cả cuốn còn lại vào một thùng cạc ông lớn. Khi tôi hỏi bà đang làm gì, bà trả lời: "Bác bỏ nó đi. Bác đưa trả lại nửa trên bìa sách cho người giao truyện tranh khi ông ta mang sách mới đến. Khoảng một tiếng nữa ông ấy sẽ đến đây."
Mike và tôi ngồi chờ. Khi người giao sách đến, tôi hỏi ông xem liệu chúng tôi có thể lấy những cuốn truyện tranh này không. Ông trả lời: “Các cậu có thể lấy chúng nếu các cậu làm việc cho cửa hàng và nếu các cậu không bán chúng lại…”
Nhà Mike có một căn phòng còn bỏ trống ở tầng hầm. Chúng tôi lau dọn căn phòng thật sạch sẽ và bắt đầu chất hàng trăm cuốn truyện tranh vào. Sau đó, thư viện truyện tranh của chúng tôi nhanh chóng được khai trương, với khách hàng là bọn trẻ trong xóm. Chúng tôi thuê chị gái của Mike, một người rất thích đọc sách, đến làm thủ thư. Chị ấy lấy mỗi đứa trẻ 10 xu khi vào thư viện, và trong hai tiếng mở cửa mỗi ngày, khách hàng của chúng tôi có thể đọc bao nhiêu cuốn truyện cũng được. Như thế bọn trẻ rất có lời vì mua một cuốn truyện tranh phải mất 10 xu, nhưng với 10 xu đó, nếu đến thư viện của chúng tôi, trong hai giờ chúng có thể đọc đến 5, 6 cuốn.
Chị của Mike sẽ kiểm tra bọn trẻ khi chúng ra về, để chắc chắn rằng chúng không đem quyển nào về nhà. Chị ấy cũng giữ gìn những quyển sách, ghi lại có bao nhiêu đứa trẻ vào xem, chúng tên gì và chúng bình luận gì... Tính trung bình sau ba tháng, Mike và tôi kiếm được 9.5 $ một tuần. Mỗi tuần chúng tôi trả cho chị của Mike 1$ và cho chị ấy đọc truyện thoải mái, dù rất hiếm khi chị ấy đọc truyện vì lúc nào chị cũng phải học bài cả.
Mike và tôi thu thập tất cả truyện tranh từ những cửa hàng khác. Chúng tôi giữ lời hứa với người giao sách là sẽ không bán đi cuốn truyện tranh nào cả. Khi chúng bị rách nát, chúng tôi đốt đi. Chúng tôi cố gắng mở một chi nhánh nữa, nhưng không thể tìm ra một người nào tốt bụng và có thể tin tưởng được như chị của Mike.
Ngay từ khi còn nhỏ, chúng tôi đã hiểu được rằng: tìm được những nhân viên tết là rất khó.